Trước đấy nhà tôi không mắc mạng internet mà dùng chung với nhà hàng xóm, cước phí chia đôi. Sau này chị tôi cũng muốn dùng chung nhưng nhà họ không đồng ý vì nói dùng nhiều nhà mạng yếu. Chị tôi liền nói vợ tôi tự mắc internet, hai chị em dùng chung, phí chia đôi, mỗi tháng một nhà chỉ hơn một trăm nghìn.
Mạng mắc được nửa năm rồi nhưng chị chưa trả phí tháng nào. Vợ tôi phàn nàn: “Tiền mạng chỉ tháng hơn trăm nghìn mà tháng nào chị cũng bảo mai chị đưa, kia chị đưa, mấy tháng rồi chưa thấy đưa đồng nào hết”.
Tôi bảo vợ cũng chẳng đáng bao nhiêu, khi nào chị đưa cũng được. Tôi nghĩ vợ tôi tính tình xưa nay cũng phóng khoáng biết điều chắc không để ý mấy đồng bạc lẻ đó. Kết quả là hôm qua đi làm về thấy chị thì khóc, mẹ thì mắng vợ tôi té tát. Hóa ra là vợ tôi đổi mật khẩu wifi, con gái chị ở nhà học online nhưng cả buổi không vào được mạng. Vợ tôi nói là đổi mật khẩu nhưng quên nói với nhà chị thôi. Nhưng chị tôi thì khăng khăng rằng vợ tôi không muốn cho chị dùng chung nữa.
Tôi nghe xong cũng thấy bực, không tin vợ mình lại hành xử như thế. Về nhà đóng cửa lại mắng vợ một trận. Biết là vợ ấm ức khó chịu vì chị không đóng tiền mạng nhưng dù gì đó cũng là chị gái chồng, làm như thế có coi được không, có ra thể thống gì nữa. Nếu nhất định cứ phải sòng phẳng mới được thì khác nào người dưng. Mà nhà chị có dùng hay không dùng thì cước phí cũng chỉ từng đó, có tăng đâu.
Vợ tôi không vừa, lớn tiếng nói: “Phải, em cố tình đổi mật khẩu đó, ai bảo chị ấy chỉ muốn xài chùa. Rõ ràng là chị ấy bảo em mắc để dùng chung, tiền chia đôi nhưng sau rồi lại chỉ muốn dùng miễn phí. Không phải em tiếc tiền, chỉ là nếu không muốn đóng tiền thì nói thẳng, đừng có tháng nào cũng hẹn nay trả mai trả rồi coi như không”.
Thật ra là chị ấy chưa trả chứ đâu nói là không trả, nhà ngay cạnh chứ chạy đi đâu. Nhiều nhà còn cho hàng xóm dùng miễn phí, đằng này chị em trong nhà sao phải tính toán đến mức ấy. Giờ thì hay rồi, chị tôi đi nói khắp làng rằng vợ chồng em trai khinh chị nghèo, khinh chồng chị ở rể, đến dùng chung mạng internet cũng không cho trong khi tiền mạng chỉ hết một bữa sáng cả nhà tôi ăn phở.
Tôi bảo vợ sang xin lỗi chị một câu, em út ai lại hành xử thế. Vậy nhưng vợ tôi không chịu, còn khăng khăng: “Nếu chị ấy muốn dùng mạng thì sang nói rõ ràng với em, là muốn xin dùng miễn phí hay là trả tiền. Xin thì em cho, trả tiền thì sòng phẳng. Bằng không, tự mắc lấy mà dùng”.
Nói thật tôi chỉ muốn tát cho vợ tôi vài cái. Cô ấy làm vậy không những là quá đáng với chị chồng, còn là không coi tôi ra gì, mọi người có thấy vậy không?
Tôi hận khi mất chồng vào tay một cô công nhân, có chồng.
" alt=""/>Chị chồng dùng mạng không trả tiền, vợ tôi liền đổi mật khẩuTheo ông Khá, trước đây, xóm trọ này phức tạp, người ở trọ không chịu khó làm ăn. Cuối năm 2019, chính quyền địa phương đã cử lực lượng xuống làm việc với chủ trọ và người thuê trọ. Hiện nay, xóm trọ này đã được 'thay da đổi thịt'. |
Nếu như trước đây, xóm chủ yếu là những căn phòng ọp ẹp, tường và mái bằng tôn, thì giờ đây đã được xây bằng bê tông, cốt thép. Số người ở trọ cũ chỉ còn gần 30 hộ. |
Một số gia đình cũng tận dụng bãi đất trống để làm chuồng nuôi gà. Tuy nhiên, khi dịch bệnh Covid-19 bùng phát và việc cách ly toàn xã hội được thực thi, cuộc sống, kinh tế của người dân trong xóm bị ảnh hưởng rất nhiều. |
Gia đình bà Nga ở đây được hơn 10 năm. Vợ chồng bà có 5 người con, đều đã có gia đình riêng. Các con sinh lần lượt cho ông bà 15 đứa cháu. |
Ở trong căn phòng trọ, tường và trần bằng tôn, giữa trưa nắng không khí trong nhà và ngoài trời không khác nhau là mấy. Dù thế, bà Nga vẫn vừa trông cháu, vừa nấu ăn, dọn dẹp nhà. |
Chị Huỳnh Thị Kim Nhung, 45 tuổi, từng ly hôn chồng. 8 năm trước, chị dọn đến xóm trọ sống như vợ chồng với người đàn ông làm nghề phụ hồ. Công việc của chị là làm công nhân cho cơ sở đậu nành ở Chợ Lớn. Hơn 5 tuần qua, cơ sở đóng cửa, chị phải nghỉ việc. Chồng chị làm phụ hồ cũng phải ở nhà hơn tuần nay vì lệnh cách ly toàn xã hội. Không việc làm, không có thu nhập, cuộc sống của hai vợ chồng khó khăn hơn. |
Chị Nhung cho biết, căn phòng chị đang thuê có giá 800 ngàn đồng. Ngày 6/4 là đến hạn đóng tiền nhà, nhưng chị chưa có đủ để đóng. 'Hôm qua, ông chủ nhà có đến hỏi, nhưng tôi xin khất mấy ngày nữa. Nói là vậy, nhưng giờ dịch bệnh thế này, không biết kiếm đâu ra tiền', chị Nhung nói. Chị cho biết, mấy hôm trước, có một nhóm người đến xóm trọ xin thông tin từng nhà, hứa sẽ mang dầu ăn, gạo, nước mắm đến cho nhưng chị không có nhà nên không nhận được phiếu. |
Chị Trần Thụy Thúy Thanh, 34 tuổi là mẹ đơn thân nuôi hai con 1 tuổi và 7 tuổi. Trước đây, chị bán hàng ở một cửa hàng bán đồ inox, tháng được hơn 7 triệu đồng. Tuy nhiên, khi dịch bệnh Covid-19 diễn biến phức tạp, cửa hàng nơi chị làm đã đóng cửa, cho người làm nghỉ việc, hẹn khi nào hết dịch đến làm lại. 'Không biết khi nào mới hết dịch nữa', chị Thanh thở dài. |
Không có thu nhập, nhưng tiền thuê nhà, sữa, bỉm cho con, tiền ăn tiền uống vẫn phải chi, chị Thanh đành phải gửi con nhỏ 1 tuổi cho bố mẹ chăm để nấu đồ ăn bán kiếm thu nhập. Mỗi ngày, chị sẽ làm một món rồi đẩy đi bán hoặc bán cho khách tại khu trọ. Hôm 7/4, chị làm món bánh tráng cuốn tôm, thịt để bán. Chị Thanh cho biết, mỗi ngày, chị kiếm được hơn 100 ngàn đồng tiền bán đồ ăn, đủ để lo ăn uống cho ba mẹ con. Chị cho biết, thương hoàn cảnh của mấy mẹ con, những người trong xóm ai cũng mua ủng hộ. |
Cách đó mấy mét bà Huỳnh Thị Ngọc Phượng, 58 tuổi, quê Bến Tre sống một mình trong căn phòng rộng 10 m2.10 giờ trưa, ngoài trời nắng nóng, bên trong căn phòng ọp ẹp cũng oi bức, bà Phượng bị hen suyễn, bệnh tim nên phải nằm nghỉ. Bà cho biết, đang mưu sinh bằng công việc nhặt ve chai. Từ khi việc cách ly toàn xã hội được thực thi, thu nhập từ công việc nhặt ve chai của bà cũng chỉ bữa có bữa không. |
Thương hoàn cảnh của bà, mỗi người trong xóm phụ giúp một ít cho bà mua thuốc uống. Có người thì mang đồ ăn sang cho. 'Nhận của họ nhiều, tôi cũng ngại', bà Phượng nói. Cứ khi sức khỏe đỡ yếu, bà lại đẩy xe đi nhặt ve chai, bán kiếm thêm thu nhập. 'Ở ngôi chùa gần đây có phát cơm từ thiện, hôm nào đi nhặt ve chai là tôi ghé lấy ăn. Hôm nào mệt nằm nhà thì thôi', bà Phượng kể. |
Sáng ngày 7/4, sức khỏe đỡ hơn, bà Phượng đẩy xe đi nhặt được một ít ve chai. Vì dịch bệnh nên các hàng quán đóng cửa hoặc bán ít, vì thế, bà không nhặt được nhiều. Bà Phượng cho biết, số ve chai này sẽ gom lại mang cất, chờ nhiều hơn sẽ mang đi bán. |
Trưa ngày 7/4, một cán bộ phường xuống xóm trọ nhắc người dân hãy tuân thủ việc hạn chế ra đường, tránh tụ tập đông người, đeo khẩu trang, rửa tay thường xuyên để hạn chế virus corona lây lan. Được mọi người trong xóm cho biết, dịch bệnh nhưng không được chủ trọ giảm tiền phòng, vị cán bộ hứa sẽ vận động chủ trọ chia sẻ khó khăn với bà con. Người này cũng cho biết, thời gian qua, UBND xã cũng đã vận động được 20 chủ phòng trọ giảm tiền cho người thuê trọ. |
Mỗi ngày thu nhập 6-7 triệu đồng từ kinh doanh quán ăn, nhưng vợ chồng chị Trang treo biển nghỉ để nấu cơm, mang gạo đi phát cho người nghèo trong thời gian thực hiện cách ly xã hội.
" alt=""/>Tình người trong xóm ngụ cư Sài Gòn mùa dịch Covid